Nền điện ảnh Việt – Hãy chê và cũng hãy khen nhiều hơn!
Điện ảnh Việt Nam chưa có thời kỳ nào giống như bây giờ khi mà số lượng phim ngày càng nhiều, công tác sản xuất phim ngày càng rộn ràng. Được như vậy một phần lớn là do các hãng phim tư nhân lớn nhỏ xuất hiện và hoạt động năng nổ. Điều này làm phim Việt ra rạp và đến gần khán giả hơn chứ không chỉ bó gọn trong các liên hoan phim, sản xuất xong rồi để đấy. Điển hình như BHD, Lottecinema, CGV...
Mỗi năm các công ty phim tư nhân này đều cho ra mắt vài bộ phim, giải trí có, nghệ thuật có, mặc dù khả năng thua lỗ vẫn luôn hiển hiện trước mắt… Các đạo diễn trẻ, không chỉ ở trong nước mà cả Việt kiều đã thổi một làn gió mới, tràn trề sức trẻ mang khán giả đến rạp nhiều hơn. Lê Hoàng, Quang Dũng (Dũng “khùng”), Vũ Ngọc Đãng (Đãng “trọc”), Charlie Nguyễn, Trí Nguyễn, Victor Vũ, Dustin Nguyễn… là những cái tên xuất hiện đều đặn trên các rạp chiếu phim.
Đạo diễn Đãng "trọc"
Mỗi bộ phim, tuy còn rất nhiều hạt sạn, bối cảnh có thể còn sơ sài, diễn tiến có thể chưa logic… song cũng cần ghi nhận đó là sự đầu tư lớn, nỗ lực hết mình của cả đoàn làm phim trước khi đứa con tinh thần đến với khán giả.
Điện ảnh…con nhà nghèo
Xem phim hành động Việt, phim 3D Việt, nhiều người bảo rằng: sao chẳng hay như phim Mỹ, chẳng đẹp như phim Hàn, cũng không sắc sảo như phim Anh, phim Đức… mà không hề ghi nhận rằng, điện ảnh Việt chậm hơn điện ảnh Mỹ cả trăm năm phát triển, cách điện ảnh các nước châu Á trong khu vực như Hàn, Thái, Trung… cả năm mươi năm có lẻ thì đòi hỏi cho ra đời một sản phẩm tương đương có lẽ hơi khập khiễng. “Cái khó bó cái khôn” - câu tục ngữ này xem ra có vẻ đúng với thực trạng của phim Việt.
Có thể ý tưởng ta không thiếu, sự sáng tạo cũng đáp ứng được, song lại thiếu mất mấu chốt quan trọng, đó là kinh phí. Một bộ phim trung bình của họ là 10 triệu USD, có những phim kinh phí còn lên tới 400 triệu USD trong khi đó kinh phí của chúng ta quá ít ỏi. Chắc khán giả chưa quên những hình ảnh về khu du lịch điện ảnh trên xứ sở kim chi. Thực chất, đó là phim trường của những bộ phim đình đám như Trái tim mùa thu, Đê-chang-kưm… được mở cửa đón khách tham quan sau khi bộ phim đóng máy.
Thậm chí người ta còn bỏ tiền dựng hẳn một ngôi làng theo kiến trúc cũ cách đây cả trăm năm để đóng phim thì Việt Nam nghe chừng “chưa ăn thua”. Thay vì các phim trường hoành tráng, quy mô, phim Việt hầu hết tận dụng ngoại cảnh sẵn có, nội cảnh cũng sẵn có với vài chi tiết thêm thắt cho đúng ý tưởng của bộ phim. Cho đến nay, chỉ có 2 bộ phim xây dựng được phim trường đúng nghĩa, đó là "Mỹ nhân kế" và "Lửa Phật" dù 2 phim trường này vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của khán giả.
Cảnh trong phim "Mỹ nhân kế"
Hay gần hơn là phim Hàn Quốc với dàn trang thiết bị tối tân bậc nhất để với mỗi cảnh quay, người đạo diễn có cơ hội lọc ra một góc quay đẹp nhất để dựng hình ngay lập tức, đáp ứng việc sản xuất phim theo hình thức cuốn chiếu dựa trên mức độ rating sau mỗi tập phim vừa phát sóng… Còn ở Việt Nam, sử dụng chiếc máy quay phim Flycam (máy quay trên không) có thể quay từ trên cao xuống cho bộ phim là đã “chịu chơi” rồi. Bụi đời Chợ Lớn, Cánh đồng hoang và sắp tới là Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh với đại cảnh từ Flycam đã tạo nên những góc nhìn mới cho phim Việt, thu vào tầm mắt khán giả những vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên Việt Nam, nhưng với thế giới, máy quay Flycam quá đỗi bình thường. Nói vậy không phải để phủ nhận những “hạt sạn” mà điện ảnh Việt đã mắc phải, người viết chỉ muốn góp một góc nhìn đa chiều hơn về nền điện ảnh Việt Nam hiện nay.
"Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" được đánh giá cao đặc biệt ở cảnh quay đẹp
Tổng lượt bình luận: {{totalComments}} - Tổng lượt trả lời: {{totalReplies}}